Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

Sáng tác của học sinh

Trên báo "Áo Trắng" số 27 ra ngày 1/7/2008 đã xuất hiện tên của hai học sinh trường chuyên Lê Quý Đôn - Bình Định. Một người là nhân vật rất quen thuộc với anh em LSSF đến từ tập thể VK7 - black229 . Người khác là một em học sinh đến từ tập thể VK8 tên là Đào Thị Thanh Thuỷ. Blackrose xin được đưa ra đây tác phẩm của hai người để mọi người cùng thưởng thức. Rất mong là chúng ta sẽ còn được nhìn thấy nhiều tên tuổi của học sinh trường chuyên Lê Quý Đôn trên các tạp chí, làm rạng danh trường chuyên.


HƠI ẤM TÌNH NGƯỜI
Đào Thị Thanh Thủy (VK8)


Ngồi giữa hàng rau, cô bé không ngớt mời khách nhưng đôi mắt trong veo vẫn chú ý tới góc chợ. Nơi ấy bốc lên một thứ mùi kinh tởm của rác rưởi.

Mùi mồ hôi và cống rãnh hòa quyện giữa cái nóng oi bức khiến ai đi ngang cũng nhăn mặt và bước vội vã hơn. Bà lão ngồi đó. Co ro. Khúm núm. Chiếc nón rách tươm che gần kín khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi nhợt nhạt và chiếc cằm xương xương.

Giữa không gian xô bồ, hỗn độn, bà như chết lặng. Thỉnh thoảng, đôi bàn tay chia sạm giơ lên, chới với như cố bám một vật vô hình nào đó. Vài người động lòng némvài đồng xu rồi nhanh chóng bước đi. đồng xu lăn trên mặt đất rồi nằm chết gí một chỗ, lạnh lùng, hờ hững. Bà cụ cúi đầu, đôi môi mấp máy cảm ơn. Bàn tay nhặt đồng xu trong lớp đất bụi rồi cẩn thận bỏ vào túi.

Tan chợ, cô bé định ra về nhưng bàn tay chạm phải đồng tiền khi ăn sáng mà cô bé định bỏ heo đất. Hình ảnh bà cụ hiện ra thôi thúc ... Cô bé cầm đồng tiền, tiến đến chỗ bà cụ khắc khổ ấy. Nhẹ nhàng, cô bé ngồi xuống nắm lấy bàn tay gầy guộc rồi bỏ đồng xu vào ... tiếng cô bé nhẹ như gió thoảng. Bà cụ ngẩng lên, khuôn mặt hốc hác nhưng đôi mắt ánh lên những tia nhìn ấm áp.

Ánh mắt cười! Cô bé ngạc nhiên trước thái độ của bà cụ. Số tiền ấy có nhiều gì đâu nhỉ? Cô bé vừa đi vừa nghĩ rồi bất chợt quay lại nhìn. Phía góc chợ, bà cụ đội nón rách che gần kín khuôn mặt, bàn tay giơ lên cầu mong sự bố thí. Nhưng bàn tay còn lại vẫn nắm chặt đồng xu lúc nãy ... Đôi mắt cô bé bỗng gợn sóng. Phải chăng là thế?





CẢM XÚC HỌC TRÒ
Hoàng Thanh Hải (VK7)


Có bao giờ ta về trên con đường kỉ niệm
Mỗi hàng cây, mỗi kí ức vui buồn
Bằng lăng tím nơi góc trời màu tím
Nước mắt mờ nhòe phía cuối hoàng hôn .

Hàng ghế đã ai từng ngồi trò chuyện
Sân trường xưa trong chiều hạ vu vơ
Trang lưu bút người viết lời tạm biệt
Rồi chia tay. Hạ đến. Đâu ngờ ...

Mưa quá khứ đổ rào trong trí nhớ
Kỉ niệm rơi nhòe cả lối đi về
Xa đã lâu sao vẫn còn buồn thế
Hụt hẫng lòng, xao xuyến cả niềm mơ.

Dẫu vẫn biết đời không là cổ tích
Mà tại sao ta vẫn ước phép mầu?
Ngóng hạnh phúc về từ miền xa thẳm
Để ngu ngơ mong sắc phượng tàn mau ...
(Nguồn: http://ddhsonline.com)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hình ảnh blog